Hiển thị các bài đăng có nhãn Hot. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Hot. Hiển thị tất cả bài đăng

24/10/12

Đức Chúa Trời Đứng Về Phía Bạn Ngài Không Nghịch Lại Bạn 24/10/12



Đã vậy thì chúng ta sẽ nói làm sao? Nếu Đức Chúa Trời vùa giúp chúng ta, thì còn ai nghịch với chúng ta? (Rô ma 8:31)

Hiện tại bạn có đối diện với thách thức trong cuộc sống không? bạn có đang gặp phải rắc rối trong hôn nhân và khốn đốn trong vấn đề tài chánh không? Có thể con cái bạn đang hư hỏng hay bệnh già đang quay trở lại với bạn. Bạn sẽ nói gì về tất cả những điều này?

Bạn có biết Đức Chúa Trời muốn bạn nói gì không? Ngài muốn bạn nói “Nếu Đức Chúa Trời ở cùng tôi, ai có thể nghịch với tôi?”

Nếu bạn biết tổng thống hay thủ tướng đứng về phía bạn, bạn có thể tin rằng mọi thứ sẽ ổn. Song bạn có chỗ dựa tốt hơn! Kinh thánh cho chúng ta biết rằng Đức Chúa Trời, Đấng toàn năng, Đấng tạo dựng nên trời đất đang ở cùng bạn! Nan đề nào có thể cầm buộc bạn khi Đức Chúa Trời toàn năng ở cùng bạn? Ma quỷ có thể nào đến nghịch lại bạn thành công khi Đức Chúa Trời đứng về phía bạn?

Ngày hôm nay, nếu Đức Chúa Trời ở cùng bạn, nếu hiện tại Chúa ở cùng bạn, bạn không cần phải lo lắng về tương lai: “Nếu điều này xảy ra… nếu như tôi không có đủ…”. Bạn thân mến, hối hận về quá khứ và lo lắng cho tương lai không thay đổi được gì. Thay vì thế hãy nhìn vào Cha Thiên thượng. Bởi vì Ngài ở cùng bạn ngay lúc này, bạn có thể tin chắc rằng Ngài sẽ giúp đỡ và chu cấp cho bạn.

Bạn thân mến, Đức Chúa Trời đã sai Con Ngài chết thay cho bạn. Chúa Giê Xu đã ban cho bạn quyền được mua bằng huyết để bạn có một đời sống dư dật đầy ý nghĩa và mục đích! Ngài đã ban cho bạn quyền được mua bằng huyết để bước đi trong sức khỏe Thiên thượng trọn đời! Ngài đã ban cho bạn quyền được mua bằng huyết để bạn được thịnh vượng ngay cả khi nền kinh tế thế giới đang suy sụp.

Bạn có tất cả những điều này không phải do bạn xứng đáng, nhưng bởi huyết Chúa Giê Xu đã đỗ ra để ban cho bạn quyền có được chúng. Tất cả những phước hạnh này là của bạn ngay hôm nay, vì Đức Chúa Trời ở cùng bạn! và nếu Đức Chúa Trời ở cùng bạn, ai có thể nghịch lại bạn!

"Tất cả những phước hạnh này là của bạn ngay hôm nay, vì Đức Chúa Trời ở cùng bạn!"

New Creation Church

4/9/12

Thế giới phẳng 4/9/12


Trong Cuốn sách bán rất chạy Thế giới phẳng, nhà báo Mỹ L.Phrít-men nói lịch sử loài người từ khởi thủy cho đến hết thế kỷ 20 đã trải qua hai lần toàn cầu hóa. Lần thứ nhất khi nhà thám hiểm C.Cô-lôm-bô tìm ra châu Mỹ, phát hiện Trái đất hình cầu Lần thứ hai khởi đầu bằng việc phát minh động cơ hơi nước, phát triển hệ thống đường sắt, đường biển… rồi bùng nổ về khoa học, công nghệ. Rồi mới đến lần ba (ông gọi kỷ nguyên 3) toàn cầu hóa ngày nay.

Tác giả không phủ nhận, để đi đến tiến bộ, văn minh, loài người đã phải chịu nhiều đau khổ cùng cực, như bóc lột thống trị, đàn áp, bạo lực, bất công... mà ông gọi rất khéo là "toàn cầu hóa đan xen phản toàn cầu hóa". Dù sao, toàn bộ cuốn sách vẫn xuất phát từ cái nhìn một chiều về thế giới và lịch sử.Về những mặt được và mất từ sự phát hiện châu Mỹ của C.Cô-lôm-bô từ cuối thế kỷ XV, kéo theo làn sóng xâm lăng ồ ạt của người châu âu đến "tân thế giới", ít ai đủ tư cách hơn nhà văn Mê- hi-cô C.Phu-en-tê, một người tự nhận mình là hậu duệ được lai tạo từ ba nền văn minh: bản địa (thổ dân), iberic (Tây Ban Nha- Bồ Đào Nha) và Mỹ đương đại. ông đề cập toàn cầu hóa theo suy ngẫm riêng trong một bài viết khởi đăng trên một tờ báo Mỹ, sau đó được nhiều nước in lại.

Trong bài báo, C.Phu-en-tê đã đưa ra nhiều tư liệu lịch sử khiến người đọc sững sờ. Theo ông, khi người châu âu chinh phục Mê-hi-cô (1519), dân số nước này là 25 triệu, đến năm 1605 (86 năm sau) tụt xuống còn 2 triệu. Thổ dân sống dọc triền núi An-đét năm 1525 có 6 triệu, đến năm 1651 (136 năm sau) còn khoảng 1,5 triệu người. Một đại thảm kịch chưa từng thấy. Nguyên nhân có nhiều: người Châu Âu mang sang nhiều bệnh tật nan y, làm sụp đổ hệ miễn dịch truyền thống của người bản địa. Họ càng dễ chết hơn vì phải lao động khổ sai, vì va chạm giữa các nền văn hóa, vì lo âu thường trực... Hệ quả tiếp theo thật bi thảm: sự diệt vong các nền văn minh bản địa, với hệ thống giáo dục, đạo đức đặc sắc của nó, với những nền văn hóa khác hẳn Châu Âu, đặc biệt trong cách xử lý đầy nhân văn quan hệ giữa người với người. C Phu-en-tê viết: "Trước câu hỏi, phải chăng sự chinh phục của người da trắng đã vĩnh viễn hủy diệt các nền văn minh bản địa Châu Mỹ? Chúng ta đành đau đớn trả lời: đúng vậy. Còn có bao giờ, ngày nay cũng như vĩnh viễn mai sau, con người hình dung nổi, giá không bị người da trắng đập phá tan tành, các nền văn minh đặc sắc ấy nay đã tiến hóa đến đâu”.

Cuộc chinh phục Châu Mỹ của người da trắng còn mang lại một hệ quả rất phức tạp và đầy mâu thuẫn, cái tốt đan xen cái xấu. Nhà thờ (Châu Âu) thông qua bạo lực, dựa vào bạo lực để áp đặt niềm tin. tổ chức, hệ giáo lý của mình, một hệ giáo lý khép kín, không đủ khả năng hiểu thực tế đa dạng của các thổ dân châu Mỹ cũng như người gốc Phi bị bán sang đây làm nô lệ, đến nỗi sau vài thế kỷ, nhiều nền văn minh suy vong và biến khỏi địa cầu. Nhiều tộc người diệt chủng hoàn toàn nếu không bị đồng hóa.

Trên tàn phá, hủy diệt và hoang tàn, một nền văn minh mới được tạo lập trong khổ đau, xoay quanh những trục mới là các đô thị lớn. Cho dù chủ nghĩa thực dân đã gây nên vô vàn tội ác, không thể phủ nhận người da trắng đã dựng lên ở Mỹ La-tinh nhiều công trình kiến trúc hoành tráng, trải rộng từ Lốt An-giơ-lét (Mỹ) đến Bu-ê-nốt Ai-rét (Ác-hen-ti-na), từ La Ha-ba-na (Cu-ba) đến Li-ma (Pê-ru)... Trong lịch sử, chưa từng đâu xây dựng được nhiều công trình vĩ đại như người Tây Ban Nha đã làm thời đó ở Mỹ La-tinh. Các nhà in, trường đại học mọc lên trên tàn phá và bất công xã hơn nhiều thế hệ danh họa, điêu khắc, nghệ sĩ tài ba xuất hiện. Tiếng Tây Ban Nha, và ở mức độ hẹp hơn, tiếng Bồ Đào Nha, được cả một lục địa nhận làm ngôn ngữ chính thức. Khái niệm hiện đại về luật pháp, về công bằng xã hội... du nhập vào lục địa mới... C.Phu-en-tê nói: "Người Tây Ban Nha đã làm nên những điều ấy ở Trung và Nam Mỹ cả một vài thế kỷ trước khi người ang lo- saxons triển khai công cuộc "khai hóa" tương tự của họ tại Bác Mỹ. Người bản địa gồm thổ dân, người da đen nhập cư, người pha trộn da màu, người lai da màu với da trắng… là chủ thể hoặc chủ trì hoặc tham gia xây dựng, và đã lưu lại dấu ấn văn hóa đặc sắc của họ nơi các thánh đường, công trình kiến trúc, tại nghệ thuật và nghề thủ công tài hoa Mỹ La-tinh. Một nền văn minh mới, đặc thù (không là văn minh bản địa cổ truyền, cũng không phải du nhập nguyên bản từ châu âu) đã hình thành, phát triển. Trào lưu văn học hiện thực hư ảo được khai sinh từ cái nền lịch sử ấy, trên thực tại ấy.

C Phu-en-tê đi đến kết luận, bằng cách đặt ra một loạt câu hỏi và tự tìm lời giải đáp. "Liệu chúng ta (người Mỹ La-tinh) bước vào toàn cầu hóa lần này có hy vọng phát huy được các nền văn hóa đa dạng của mình, để các giá trị văn hóa ấy tác động tốt hơn vào các thiết chế chính trị, kinh tế ở châu lục, làm cho chúng có sức sống mạnh mẽ hơn, thực chất hơn, công bằng hơn những gì đang có ở đây? Chắc chắn có thể - lời C.Phu-en-tê - nếu người Mỹ La-tinh ý thức đầy đủ sở dĩ chúng ta tạo dựng được nền văn hóa đặc sắc như ngày nay là bởi chúng ta đã tự mình tạo dựng nên nó và sở dĩ các thiết chế chính trị, kinh tế của ta chưa được tốt như chúng ta có ngày nay, là vì ta đã để người khác làm thay. Trong tương lai, các nhân tố đóng vai trò xúc tác công cuộc đổi mới ở Mỹ La-tinh nhất thiết không thể là các thiết chế sẵn có như nhà thờ, quân đội, nhà nước... Đó phải là xã hội dân sự với vai trò ngày càng tăng của nhân dân. Xét đến cùng, nhân dân sẽ là người sáng tạo đồng thời là người nắm giữ, người phát huy văn hóa mới trong tương lai.

Dù nhà văn không nói thẳng ra, ai cũng hiểu hàm ý. Những suy nghĩ của bậc văn hào được dư luận quan tâm, đặc biệt các dân tộc từng đau khổ bởi "phản toàn cầu hóa lần thứ hai", tức chủ nghĩa thực dân cũ và mới - thuật ngữ của chính tác giả L.Phrít-men - nay nếu không tỉnh dễ có khả năng lại bị cuốn hút thụ động và chịu hệ quả buồn của làn sóng toàn cầu hóa lần thứ ba". 


8/6/12

Chúa Giê-xu Là Ai? 8/6/12


“Ta là đường đi, chân lý và sự sống”

Đó là câu trả lời ấn tượng nhất, đặc biệt nhất mà chỉ duy nhất chính Chúa Giê-xu mới dám tuyên bố. Vậy thực sự Ngài là ai mà dám trả lời như thế?


Có thể nói tất cả mọi người dầu là tín đồ hay vô tín, dầu có đạo hay không có đạo vẫn tin vào sự hiện hữu của một nhân vật Giê-xu trong lịch sử, Ngài không phải là một nhân vật trong truyện cổ tích, trong truyền thuyết. Từ “lịch sử” trong tiếng Anh là “History” nếu chiết tự sẽ là “ His story” nghĩa là “Câu chuyện của Ngài”. Đúng vậy, lịch sử chính là câu chuyện của Giê-xu. Dầu bạn có tin hay không cũng không thể nào phủ nhận sự hiện diện của nhân vật Giê-xu đã chia đôi dòng lịch sử ấy. Ngay cả ngày tháng mà chúng ta đang dùng đây cũng được tính từ ngày sinh của Ngài. Nhưng Giê-xu không chỉ đơn thuần là một nhân vật lịch sử mà Ngài còn là “đường đi”, là “chân lý”, là “sự sống”.


Chúa Giê-xu phán: "Ta là đường đi, chân lý và sự sống!"


Ngài là đường đi

Cõ lẽ cuộc đời bạn có nhiều con đường để bước đi nhưng có bao giờ bạn suy nghĩ cuối con đường đó là gì? Con đường đó dẫn bạn đi đâu?

Thánh Kinh chép rằng: “Có một con đường coi dường như chính đáng cho loài người nhưng đến cuối cùng nó thành ra nẻo sự chết”. Như vậy, không phải con đường nào cũng đúng, cũng tốt đẹp cả. Bạn hãy xem lại con đường mà mình đã bước đi liệu có đúng, có tốt đẹp không?

Chúa Giê-xu nhận mình là con đường, con đường duy nhất đưa bạn đến với Đức Chúa Trời, Đấng đã dựng nên vũ trụ bao la kỳ vĩ này, trong đó có con người “Chẳng bởi Ta thì không ai được đến cùng Cha”. Con đường đó không lớn lắm, không nhiều người đi, con đường ấy không phải lúc nào cũng bằng phẳng, đôi khi cũng gặp chông gai, trắc trở…nhưng đi trên con đường của Chúa Giê-xu bạn không bao giờ đơn độc cả. Ngài chính là con đường nhưng cũng chính là bạn đồng hành của mỗi lữ khách trên con đường ấy, Ngài sẽ đưa bạn đến cuối con đường, là nơi của sự vinh hiển, là nơi hết sức tuyệt vời. Bạn có muốn đi trên con đường ấy không?


Ngài là chân lý

Vạn vật trong vũ trụ này không có điều gì là tuyệt đối cả. Tuy nhiên Chúa Giê-xu khẳng định chính Ngài là chân lý, là lẽ thật cho cuộc đời của mọi người. Những điều Ngài nói ra đều là sự thật, và bởi lời Ngài mà biết bao cuộc đời đã tìm thấy ánh sáng của chân lý, ánh sáng của niềm tin, ánh sáng của sự cứu rỗi.

Ngài là sự sống

Nhu cầu sống là nhu cầu chung của tất cả mọi người. Ai cũng mong muốn được sống đúng, sống tốt, sống đẹp cả. Nhưng làm sao để biết mình sống có đúng không? Có lẽ bạn sẽ dựa vào cách mà người khác nghĩ về bạn để trả lời cho câu hỏi ấy. Liệu điều đó có chính xác được không?

Cuộc sống đời người thật là ngắn ngủi, không ai có thể biết trước tương lai mình ra sao, chỉ một điều mà ai cũng biết chắc là tương lai mình sẽ chết. Như vậy nhu cầu sống là rất lớn nhưng quy luật của Tạo Hóa thì không ai có thể chống lại. Rồi đằng sau cái chết là gì thì không ai có thể biết được.

Tuy nhiên, Chúa Giê-xu đã khẳng định Ngài là con đường duy nhất dẫn đến sự sống, đó không phải là sự sống tạm bợ trên đời này mà còn cả sự sống đời đời sau khi chết nữa.

Chúa Giê-xu cũng khẳng định rằng :”Chẳng bởi Ta thì không ai được đến cùng Cha”. Như vậy, Ngài cũng nói rằng Nhu cầu chung của con người là ai cũng muốn và khao khát đến với Đức Chúa Trời, là Đấng Tạo Hóa. Tại sao lại như vậy? Sở dĩ như vậy là bởi vì:

- Loài người do Thiên Chúa dựng nên, Ngài là Thiên Phụ, là Cha của chúng ta mà nhu cầu chung của con người là tìm về với nguồn cội và sống với Cha của mình.

- Con người đang sống giữa một thế giới không do mình tạo nên nhưng lại không biết ơn, không hướng về Tạo Hóa, vì thế con người càng sống trong sự vô tín, sự tối tăm và thế giới này càng ngày càng chìm đắm trong tội lỗi. Con người quá nhỏ bé và giới hạn nên phải cần được Đức Chúa Trời hướng dẫn.

- “Vì mọi người đều phải chết một lần, rồi sẽ bị đoán xét”. Sự chết không ở trong tay của con người, con người phải đối diện với Đức Chúa Trời.

Như vậy, con người khao khát tìm đến với Đức Chúa Trời. Tuy nhiên con người chỉ là Tạo vật hết sức nhỏ bé, không thể hiểu nổi chính mình được thì làm sao có thể hiểu được Đức Chúa Trời. Chính vì vậy, Đức Chúa Trời đã tự tìm đến với con người, đó chính là Chúa Giê-xu. “Ngài vốn có hình Đức Chúa Trời song chẳng coi sự mình bình đẳng với Đức Chúa Trời là sự nên nắm giữ. Chính Ngài đã tự bỏ mình đi, lấy hình tôi tớ mà trở nên giống như loài người, Ngài đã hiện ra như một người, tự hạ mình xuống, vâng phục cho đến chết thậm chí chết trên cây thập tự.”

Con người đã phạm tội, xa cách Đức Chúa Trời, và “Tiền công của tội lỗi là sự chết”. Trong khi con người phải đối diện vói hình phạt đời đời thì Thiên Chúa đã đến với con người, sống với con người, cảm thông với nổi thống khổ của con người và chịu chêt đền tội thay cho con người. Cái chết của Chúa Giê-xu là cái chết vinh hiển, cái chết thay cho tất cả tội lỗi của con người, hầu cho hễ ai Tin đến Ngài thì được sự sống đời đời.

Hàng tỉ người trên thế giới này, trải qua biết bao thời đại đã tin đến Chúa Giê-xu, cuộc đời họ được biến đổi, họ đã tìm thấy đường đi, chân lý và sự sống đích thực của cuộc đời mình. Bạn có muốn điều ấy không, hãy đến với Chúa Giê-xu!

Nếu bạn có một quyết định và muốn tìm hiểu thêm về niềm tin và cách bước theo Chúa Giê-xu, xin hãy gửi email đến davidthanhtam@gmail.com. Hoặc bạn có thể đáp ứng ngay bên dưới đây:


Nguồn: hoithanh.com







12/10/11

Loạt Bài Học Ân Điển 12/10/11



^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^


^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Ms Joshua Lee

9/10/11

Ðấng CHRIST Là Trọng Tâm Và Trái Tim Của Kinh Thánh 9/10/11


Cựu ước là lịch sử của một dân tộc. 
Tân ước là lịch sử của một Người.
    Dân tộc ấy đã được Ðức Chúa Trời tạo lập và trưởng dưỡng để đưa Người ấy vào thế giới.
    Chính Ðức Chúa Trời đã trở nên một Người để ban cho loài người một ý niệm cụ thể, dứt khoát và hiển nhiên rằng khi chúng ta suy nghĩ về Ðức Chúa Trời, thì phải suy nghĩ về một Thân vị (Personne) thể nào. Ðức Chúa Trời giống như Ðức Chúa Jêsus. Ðức Chúa Jêsus là chính Ðức Chúa Trời hiện thân bằng hình người.
    Sự Ngài hiện ra trên địa cầu là biến cố quan trọng nhất của lịch sử. Cựu ước dựng sân khấu cho sự hiện ra. Còn Tân ước thì mô tả sự hiện ra đó.
    Là một Người, Ðức Chúa Jêsus đã sống cuộc đời đẹp đẽ, kỳ diệu hơn hết mà ta từng biết. Ngài là Người nhân ái hiền từ, nhu mì kiên nhẫn và có thiện cảm hơn hết từng sống ở trên đời. Ngài yêu thương người ta. Ngài chẳng ưa thấy họ bị hoạn nạn. Ngài thích tha thứ. Ngài thích cứu giúp. Ngài làm phép lạ để nuôi kẻ đói. Ðể cứu giúp kẻ đau khổ, hính Ngài đã quên cả ăn. Những đám đông mòn mỏi, tật bệnh và đau lòng đã đến cùng Ngài, được chữa lành và được cứu giúp. Có lời chép về Ngài, chớ không về một người nào khác, rằng: Nếu chép hết mọi việc từ thiện của Ngài, thì “cả thế gian không thể chứa hết các sách người ta chép” (Giăng 21:25). Ðức Chúa Jêsus là Người như vậy, và Ðức Chúa Trời là Thân vị như vậy.
    Rồi Ngài chịu chết trên thập tự giá để “cất tội lỗi thế gian đi” (Giăng 1:29) và trở nên Cứu Chúa của loài người.
    Rồi Ngài từ kẻ chết sống lại, và bây giờ Ngài đang sống, chẳng phải chỉ là một vai trò trong lịch sử, nhưng là một Thân vị Hằng Sống, là Thực sự quan trọng nhất trong lịch sử, và là Lực lượng sanh động nhất của thế giới ngày nay.
    Cả Kinh Thánh được xây dựng chung quanh lịch sử tuyệt mỹ của Ðấng Christ cùng lời Ngài hứa ban Sự Sống Ðời Ðời cho những kẻ tin nhận Ngài. Kinh Thánh chép ra chỉ cốt để giúp người ta tin, hiểu, biết, yêu và theo Ðấng Christ.
    Ðấng Christ là Trọng tâm và Trái Tim của Kinh Thánh, của lịch sử và cũng của đời sống chúng ta nữa. Số phận đời đời của chúng ta ở trong tay Ngài. Chúng ta tiếp nhận hoặc chối bỏ Ngài, thì sẽ quyết định cho mỗi người chúng ta được vinh hiển đời đời hoặc bị tàn hại đời đời, được lên thiên đàng hoặc phải xuống hỏa ngục.
    Sự quyết định quan trọng nhất mà mỗi người buộc phải có, ấy là trong lòng mình phải có lúc quyết định một lần đủ cả thái độ của mình đối với Ðấng Christ. Mọi sự tùy thuộc thái độ ấy.
    Làm tín đồ Ðấng Christ là một điều vinh hiển. Ðó là đặc quyền tối cao của loài người. Quả thật, tiếp nhận Ðấng Christ làm Cứu Chúa, làm Chúa, làm Chủ, và thành tâm, tận tụy, cố gắng đi theo Ðường Sự Sống mà Ngài đã dạy, đó là cách sống hợp lý và mỹ mãn hơn hết. Làm vậy thì được bình an, yên trí, thỏa lòng, được tha thứ, hạnh phước, được hi vọng, được sự sống ngay bây giờ, trong đời nầy, sự sống dư dật, Sự Sống Chẳng Hề Hết.
    Tại sao lại có người đui mù và câm điếc đến nỗi cứ trải qua đời nầy và đối mặt với Sự Chết, mà chẳng có hi vọng trong Ðấng Christ? Ngoài Ðấng Christ ra, há có gì, há có thể có gì trong đời nầy hoặc trong đời sau, làm cho cuộc đời đáng sống? Hết thảy chúng ta phải chết. Tại sao toan cười để đuổi sự chết đi? Mỗi người đáng phải giang tay hoan nghinh Ðấng Christ và kể sự được mang Danh Ngài là đặc quyền đáng kiêu hãnh nhứt của đời mình.
    Sưu tầm

    Biểu mẫu liên hệ

    Tên

    Email *

    Thông báo *